Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Thơ trải lòng của giáo viên khối C

Thơ trải lòng của giáo viên khối C
Cập nhật lúc 16/05/2011 03:04:00 PM (GMT+7)
Trong con mắt của nhiều người bên ngoài, khối C và các ngành khoa học xã hội nói chung đang "rớt giá" so với các ngành khác. Để tìm hiểu thực tế này phải cần tới rất nhiều bài báo cũng như nghiên cứu cụ thể. Nhưng để hiểu được một phần tâm trạng của chính những người trong "ngành", bạn đọc có thể cảm nhận qua bài thơ dưới đây, có tựa đề "Phút thật lòng của 'Tôi' - một giáo viên gửi tới diễn đàn sau loạt bài báo động về khối C và các ngành khoa học xã hội.

Báo động đỏ ngành khoa học xã hội?
Khi khối C 'trượt giá'
Chào đón khối A, 'buồn ơi chào mi...'khối C

Hình minh họa. Nguồn ảnh: vieclam.net

Tôi - Một đứa bé gái
4 tuổi mồ côi cha
7 tuổi xa mẹ đi ở với ngoại, với dì
Đêm đầu tiên ngủ với ngoại, không có mẹ
Xa lạ, lạc lõng, ngỡ ngàng
***
Vào lớp 1, dì gởi cô giáo quen
Chưa quen đến trường, nét sổ thẳng, nét đá lên không biết viết
Cô khẽ tay, tôi khóc, ói và sợ đi học
Nhưng mẹ dặn rồi, phải đi học, nghe lời dì nếu không muốn bị đánh
Dì treo giải, học giỏi sẽ được thưởng, tôi cố gắng hơn
Từ lớp 2, tôi đã có số trong lớp, không chìm như lớp 1
***
Lớp 4, tôi chuyển trường lần thứ nhất
Và tôi cũng đã bắt đầu “trưởng thành” về suy nghĩ
Biết nhận thức vấn đề, biết cái gì nên, cái gì không nên
Lớp 8, tôi chuyển trường lần thứ hai
Kể từ đây tôi cam chịu hơn
12 năm đi học, luôn làm những việc có tính an toàn
Tôi sợ vấp ngã, sợ bị đòn, sợ bị cười chê
Học cũng mang tính mục đích, thiếu hẳn đam mê
Thiếu sự định hướng vì tôi lúc nào cũng sợ và cũng vì tôi không thật giỏi
***
Học cao đẳng, tôi bỏ dở vì chữ “ĐẠI” quá lớn
Học đại học 4 năm
Ngày tốt nghiệp, tôi cười mếu vì đã hình dung ra tương lai
Ra trường lận đận
Xin được việc ở 1 nơi hào nhoáng, tiền không nhiều mà tình người ít ỏi
Tôi lại tiếp tục bước lên 1 bậc trong cái sự học
Nhưng lại cũng tỉ lệ nghịch với tiền bạc và công việc
***
24 tuổi tôi lại làm một việc không biết có phải sai lầm không
Chỉ biết rằng sau đó tôi bắt đầu cho 1 cuộc sống nợ nần và đầy lo lắng:
Tôi lấy chồng
1 người chồng trách nhiệm, biết yêu thương vợ nhưng thiếu tiền
Sai lầm ở chỗ tôi lại lấy người giống mình
Vì tình yêu, ân nghĩa, vì tự ái, …
***
Tôi không còn làm việc ở nơi hào nhoáng nữa cũng vì ít tình người
Tôi rơi vào khó khăn
Đi làm nơi khác mà cũng không khác thất nghiệp là mấy
Học nhiều nhưng không áp dụng được gì
Mà cũng chẳng ai cần cái thứ tôi đang học
Ngành học tưởng cao quý mà lại làm cho:
con người tôi mất hẳn niềm tin vào cuộc sống
con người tôi trở nên đau khổ vì không có lối thoát
con người tôi trở nên bạc nhược
con người tôi trở nên vô dụng trong cuộc đời này
***
Bạn bè tôi không đi con đường như tôi đều thành đạt
Nhìn bạn, nghĩ về bạn, đôi khi tôi khóc ròng về đêm
Tủi thân và thấy mình kém cỏi,…
***
Cho đến thời điểm này đã là 3 năm cầm hồ sơ đi xin việc
Đáp lại tôi là những cái lắc đầu, những sự im lặng đáng sợ
Dì tôi, mẹ tôi, những người quan tâm tôi đều lo lắng….
….thân cô thế cô không biết sẽ thế nào…
***
Tôi ngẫm nghĩ về những sai lầm của mình
Và tự nhủ rằng không bao giờ để những người yêu thương đi lên vết xe đổ
Có ai hình dung tôi học nghề gì không nhỉ?
Xin thưa: Nghề giáo – dạy môn xã hội.

* Tác giả: "TÔI"

Không có nhận xét nào: